u88 Buồn vui chuyện bác sĩ, điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân tâm thần VOV.VN

Đăng ngày:

Online Games u88

Bước đến phòng bệnh thuộc Khoa Tâm thần , Bệnh viện Quân y 103 , tôi bắt gặp giọng nói thánh thót, từ tốn của nữ bác sĩ khi hỏi chuyện một nữ bệnh nhân.

- Tại sao em lại bỏ thuốc như vậy?

Bệnh nhân đáp: “Không thích uống nữa”

Giọng của bác sĩ nhẹ nhàng khuyên răn: “Em không thể bỏ thuốc như vậy được. Nếu uống thuốc khiến em khó chịu như thế nào thì em bảo bác sĩ để điều chỉnh nhé. Em cứ bỏ thuốc vậy, bệnh sẽ tái phát nhiều lần và mỗi lần như thế sẽ làm cho tế bào não của em bị ảnh hưởng, não bị teo dần, bệnh ngày càng nặng. Em phải uống thuốc đều để sau khi ra viện, em có thể quay trở lại công việc, kiếm tiền nuôi con và mẹ nữa”.

Lúc này bệnh nhân chỉ gật đầu nói “vâng”.

Đây là đoạn hội thoại ngắn giữa Thiếu tá, bác sĩ Phạm Thị Thu và bệnh nhân Đ.T.T.H. .

Thiếu tá, bác sĩ Phạm Thị Thu

Mẹ bệnh nhân H. chia sẻ: “Đây là lần thứ 2 con tôi điều trị tại khoa. Cũng đi khám, điều trị nhiều nơi nhưng đến đây là bệnh con tôi tiến triển nhanh nhất. Cháu bị tâm thần phân liệt, hoang tưởng. Khi sinh con thứ 2, H. bảo tôi trong đầu xuất hiện toàn tiếng nói chuyện, nhìn thấy ông bà, chồng , ngồi cười một mình, không làm được việc gì. Ban đầu gia đình tưởng bị bệnh “âm”, cho con đi cúng khắp nơi nhưng không khỏi. Nghe mọi người giới thiệu, tôi đưa cháu từ Minh Hóa, Quảng Bình ra đây điều trị. Được các bác sĩ, điều dưỡng tận tâm chăm sóc, điều trị nên mới gần 1 tháng, con tôi đã khỏe lên nhiều”.

H. là 1 trong 94 bệnh nhân đang điều trị tại khoa A6. Theo bác sĩ Phạm Thị Thu, những năm gần đây, khoa tiếp nhận rất đông bệnh nhân. Bệnh có xu hướng trẻ hoá với độ tuổi trung bình từ 15-50 tuổi. Một ngày, khoa A6 tiếp nhận trung bình 60-80 bệnh nhân ngoại trú, nội trú thường xuyên trung bình từ 80-120 bệnh nhân.

Điều trị, chăm sóc cho người bệnh bình thường đã vất vả, đối với những bệnh nhân tâm thần còn vất vả gấp bội phần.

Sau khi tốt nghiệp đại học và học nội trú, năm 2017, Thiếu tá, bác sĩ Phạm Thị Thu chính thức làm việc tại khoa A6 Bệnh viện Quân y 103 . Những ngày đầu làm việc tại khoa A6, bác sĩ Phạm Thị Thu tỏ ra sợ hãi khi gặp các bệnh nhân ở đây. Qua 8 năm làm việc, cô gái với dáng người nhỏ nhắn đã tự kiếm cho mình những phương thức “phòng thủ” riêng khi gặp phải bệnh nhân hung hãn, kích động.

Bác sĩ Phạm Thị Thu cho biết, lúc đi học, chị dành sự quan tâm đặc biệt với chuyên khoa tâm thần. Bởi với bác sĩ trẻ, bệnh này khác hẳn so với các bệnh nội khoa khác.“Đây là căn bệnh mà bác sĩ khám chủ yếu qua các triệu chứng lâm sàng, không dùng bất cứ hình thức xét nghiệm nào. Nguyên nhân của bệnh là do gene, nhưng mọi người trong xã hội nghĩ rằng đây là căn bệnh ma ám, căng thẳng. Bệnh nhân cũng thường bị kì thị, do đó không được điều trị hẳn hoi, khi vào viện, tình trạng đã trở nặng. Là một bác sĩ, tôi thấy rất thương họ”, bác sĩ Thu chia sẻ.

Trong gần 10 năm công tác tại khoa, bác sĩ Thu đã gặp rất nhiều trường hợp bệnh nhân. Với chị mỗi ca bệnh lại có nét “đặc biệt” và hoàn cảnh riêng.

Với bệnh nhân tâm thần, ngoài điều trị bằng thuốc thì các phương pháp điều trị tâm lý cực kỳ quan trọng. Để giúp người bệnh vượt qua bệnh tật, trong quá trình làm việc bác sĩ Thu cũng như cán bộ nhân viên y tế ở khoa cũng thường xuyên chú ý quan sát cử chỉ, trạng thái của người bệnh, tìm cách trò chuyện phù hợp để thấu hiểu thế giới của những người không may mắc bệnh này. Từ đó, giúp bệnh nhân cảm thấy an toàn, tin tưởng, thoải mái trong việc giãi bày mọi tâm tư, tình cảm của bản thân với mình.

Cũng vì luôn đặt nhiều hy vọng vào bệnh nhân, mong họ nhanh ổn định mà đã có lúc đêm về khi đi ngủ, bác sĩ Thu còn mơ thấy bệnh nhân chịu mở lời nói chuyện với mọi người.“Có những bệnh nhân đến đây chỉ lủi thủi một mình, nét mặt đầy sợ hãi, không chịu nói bất cứ điều gì. Có đêm tôi nằm mơ thấy bệnh nhân đã nói chuyện và cười đùa với mình. Nhưng sáng hôm sau, lúc đi làm, tôi chạy vội lên phòng bệnh nhưng họ vẫn chưa nói được. Buồn ơi, là buồn”, bác sĩ Thu kể lại.

Hay đó là những trường hợp bệnh nhân trốn viện. Bác sĩ cũng rong ruổi khắp mọi nẻo đường để tìm kiếm bệnh nhân.“Ngày xưa cũng có bệnh nhân trốn khỏi khoa. Tôi rong ruổi khắp Hà Nội để tìm. Khi nhìn những người đi lang thang ở đường, tôi lại níu họ lại để xem có phải bệnh nhân của mình không. Có những bệnh nhân hung hãn, kích động cũng khiến nhân viên y tế gặp nhiều khó khăn, thậm chí họ còn “tác động” khiến nhân viên y tế bị thương”, bác sĩ Thu cho biết.

Vất vả là vậy nhưng khi chứng kiến bệnh nhân của mình sau một thời gian điều trị được xuất viện và quay trở lại với công việc, học tập các bác sĩ lại thấy vô cùng hạnh phúc.“Cách đây khoảng 2 năm, có bệnh nhân trầm cảm, thường xuyên có ý định tự sát, họ tự cắt đứt hết cơ. Bệnh nhân được chuyển vào khoa chấn thương để khâu cơ, khâu nối thần kinh, sau đó được đưa xuống khoa tâm thần điều trị bằng thuốc và sốc điện. Sau thời gian điều trị, bệnh nhân hết ý định tự sát, uống thuốc đều, ăn ngủ tốt, bệnh nhân được về nhà với gia đình, tiếp tục công việc và mới đây, họ đã lập gia đình”, bác sĩ Thu kể.

Theo bác sĩ Phạm Thị Thu, thực ra, bệnh nhân tâm thần không đáng sợ như nhiều người vẫn nghĩ, với những tiến bộ của y học hiện nay có các phương pháp chữa trị hiệu quả. Chính sự sẻ chia của người thân và cả xã hội là phương thuốc tốt nhất giúp họ sớm trở lại cuộc sống đời thường. Và niềm hạnh phúc của mỗi một y bác sĩ là chứng kiến sự hồi phục ngoạn mục của bệnh nhân, quay lại với đam mê của chính mình.

Vào giờ đi buồng, Thượng úy QNCN, điều dưỡng Trần Thị Thanh Phương đến từng phòng bệnh phát thuốc cho bệnh nhân. Trên tay của nữ điều dưỡng là những khay thuốc với những lọ nhỏ đã được đánh dấu tên của từng bệnh nhân.

Khi đến từng giường bệnh, điều dưỡng Trần Thị Thanh Phương yêu cầu bệnh nhân lấy một cốc nước cầm trên tay, nhận thuốc và uống ngay trước mặt của chị.“Phải làm như vậy, bởi nhiều trường hợp cố tình giấu thuốc”, chị Phương cho biết.

Điều dưỡng Trần Thị Thanh Phương chăm sóc bệnh nhân tâm thần

Đã có những bệnh nhân giả vờ kẹp thuốc vào kẽ ngón tay, thế nhưng cũng không qua mắt được nhân viên y tế. Hay có những trường hợp giấu thuốc vào phần dưới của lưỡi, hoặc giả vờ uống thuốc nhưng nhè viên thuốc xuống cốc nước… tất cả những hành động chống đối của bệnh nhân đều không qua mắt được nhân viên y tế có thâm niên trong nghề như chị Phương.

Điều dưỡng Trần Thị Thanh Phương, người đã gắn bó với Khoa Tâm thần của Bệnh viện Quân y 103 gần 20 năm. Với chị, công việc chăm sóc cho bệnh nhân tâm thần cho đến bây giờ quá đỗi bình thường.“Có những bệnh nhân chỉ cần nói nhẹ nhàng là nghe. Thế nhưng ở khoa này, tôi phải quát thì bệnh nhân mới sợ. Có nhiều người nhìn vào bảo sao hay quát bệnh nhân như thế, nhưng mà phải như vậy thì họ mới nghe lời. Tùy từng bệnh nhân, mình phải thay đổi, biến thiên tính cách liên tục để xử lý”, chị Phương chia sẻ.

Mỗi ngày, chị Phương bắt đầu công việc vào lúc 7h sáng đến 4h30 chiều. Sau khi giao ban xong, điều dưỡng Phương sẽ xem công việc trong ngày gồm những gì, bệnh nhân nào cần uống thuốc, bệnh nhân nào cần tiêm truyền, hoặc hỗ trợ bác sĩ làm thủ thuật, sốc điện...

Điều dưỡng Trần Thị Thanh Phương

Số lượng bệnh nhân đến với khoa tâm thần ngày một tăng, nhưng không vì thế mà áp lực công việc khiến chị Phương cảm thấy khó chịu. Bởi có những niềm vui nho nhỏ từ công việc hằng ngày khiến chị yêu và gắn bó với nghề, đó là lúc bệnh nhân được xuất viện, họ vui vẻ hát một bài ca hay đọc thơ tặng nhân viên y tế.“Nghề nào cũng vất vả nhưng tôi may mắn được cả gia đình ủng hộ nên rất yên tâm theo nghề, đó là động lực lớn giúp tôi vượt qua những khó khăn. Để rồi mỗi lần nhìn thấy người bệnh được điều trị khỏi bệnh trở về với gia đình và xã hội là thêm một lần tôi được tiếp thêm sức lực và niềm yêu nghề”, điều dưỡng Trần Thị Thanh Phương chia sẻ.

Theo Đại tá, PGS, TS Bùi Quang Huy, Chủ nhiệm Khoa A6, Bệnh viện Quân y 103 , tại khoa chỉ có 3 bác sĩ nữ, 3 điều dưỡng nữ trên tổng số 30 nhân viên y tế. Do đó nam giới cố gắng 1, nữ giới phải cố gắng 2-3 lần, bởi đằng sau họ còn công việc làm mẹ, chăm sóc gia đình.“Thăm khám, chăm sóc một bệnh nhân tâm thần với bác sĩ nam dễ hơn, nhưng với bác sĩ nữ vất vả, chật vật hơn nhiều, đòi hỏi họ phải yêu nghề, quý bệnh nhân và phải “quen” với nhiệt công việc. Mặc dù công việc khó khăn, nhưng tôi luôn cảm thấy biết ơn, vì nhân viên y tế nữ vẫn bám khoa”, PGS, TS Bùi Quang Huy chia sẻ.

PGS, TS Bùi Quang Huy

Mỗi bệnh nhân là một mảnh đời kém may mắn với những tính cách, bệnh tật khác nhau. Vì vậy quá trình điều trị, chăm sóc bệnh nhân, đội ngũ điều dưỡng, bác sĩ gặp rất nhiều khó khăn, vất vả và những nguy hiểm luôn rình rập họ. Nhiều điều dưỡng, bác sĩ bị chính những bệnh nhân tấn công, mắng chửi, thậm chí phải bỏ chạy khi bệnh nhân lên cơn kích động rượt đuổi, cũng thường xuyên diễn ra.

PGS, TS Bùi Quang Huy cho biết: “Ngoài công việc chung như bác sĩ nam, bác sĩ nữ làm việc ở đây cũng là một lợi thế. Bởi sự nhỏ nhẹ, nhu mì vốn có của phụ nữ giúp cho bệnh nhân hung hãn cũng biết “nghe lời”. Thế nên, nhiều lúc tôi cũng nhìn vào những mặt tích cực để động viên anh em”.

Vượt lên những khó khăn, vất vả trong môi trường đặc thù, cùng với đội ngũ cán bộ, viên chức, người lao động thì những bác sĩ, điều dưỡng có phần đóng góp quan trọng trong việc nâng cao chất lượng khám, chữa bệnh. Bằng trái tim nhân hậu, tình yêu nghề và sự thấu hiểu, cảm thông trước những mảnh đời bất hạnh, họ đã và đang giúp nhiều bệnh nhân phục hồi bệnh, sớm hòa nhập với cộng đồng.

Tác giả: Nguyễn Hà | Trình bày: Hà Phương