Đăng ngày:
Online Games u88
Tháng Ba về trong hương nắng nhẹ nhàng, trong những cơn gió xuân vẫn còn vấn vương trên mái hiên, trong những chùm hoa bưởi trắng tinh khôi ngan ngát trước sân nhà. Tháng Ba - tháng của những người phụ nữ, của những người mẹ tảo tần, lặng lẽ hy sinh mà chưa bao giờ đòi hỏi điều gì cho riêng mình. Ảnh: K.T、Tôi nghĩ về mẹ - người phụ nữ bình dị như bao người mẹ khác, sống cả đời vì gia đình, con cái. Tấm lưng gầy gò ấy đã qua bao mùa nắng gió, bao lần cúi xuống gieo hạt, bao lần oằn mình trong những ngày mưa bão. Mẹ chẳng bao giờ nói về những nhọc nhằn, chẳng bao giờ kể lể những nỗi lo, nhưng tôi biết, trên khóe mắt đã điểm vài nếp nhăn là dấu vết của tháng năm không ngừng nghỉ. Tôi nhớ những ngày còn nhỏ, mỗi lần đi chợ về, mẹ chỉ mua một mớ rau, một chút cá khô, nhưng lại dành dụm từng đồng để mua cho anh em tôi chiếc bút, cuốn vở mới. Những bữa cơm giản dị, mẹ lúc nào cũng nói: “Con ăn đi, mẹ no rồi”, nhưng sau này lớn lên tôi mới hiểu, mẹ chưa bao giờ thật sự no khi các con còn đói. Mẹ tôi không phải là người giỏi thể hiện tình cảm, nhưng lại rất mạnh mẽ. Ngày ba đi làm xa, mẹ một tay chăm sóc ba chị em tôi, lo ruộng đồng, lo từng bữa ăn, từng giấc ngủ cho các con. Những ngày mưa bão, mẹ một mình chống đỡ mái nhà dột nát, giữ cho tổ ấm nhỏ luôn vững vàng. Những ngày mấy chị em tôi đau ốm, mẹ thức trắng đêm bên giường, không rời nửa bước… Mẹ hẳn cũng có những giây phút yếu lòng, nhưng rồi mẹ lại gạt nước mắt đứng dậy, lại tiếp tục lo toan cho gia đình. Mẹ chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự mạnh mẽ của người phụ nữ: Họ có thể làm tất cả vì những người mình yêu thương, dù có khó khăn đến đâu. Ngày Quốc tế Phụ nữ, trên phố xá nhộn nhịp những bó hoa tươi thắm, những món quà rực rỡ dành cho phái đẹp. Nhưng mẹ tôi, và có lẽ rất nhiều phụ nữ khác vẫn âm thầm như mọi ngày, vẫn lo toan cho gia đình mà chẳng mong chờ một lời chúc hay một món quà nào. Tháng Ba này, tôi muốn dành cho mẹ một món quà nhỏ - không phải là một bó hoa hay một món đồ đắt tiền, mà là những phút giây bên mẹ, cùng mẹ ngồi trước hiên nhà, lắng nghe mẹ kể chuyện ngày xưa, giúp mẹ nấu bữa cơm chiều. Tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, mẹ không cần mạnh mẽ mãi đâu, mẹ có thể sống cho mình một chút, có thể dựa vào con, như con đã từng dựa vào mẹ suốt những năm tháng qua”. ĐỨC ANH